Thông Tin ảnh Cơn Mưa Bất Chợt Trong Đêm
Nội dung ảnh Cơn Mưa Bất Chợt Trong Đêm
:Cái đêm ấy, mưa rơi rất dày. Tôi và em vô tình gặp nhau khi trú dưới mái hiên trước cửa hàng tạp hóa đã cài then cửa.
Tôi nhìn vào đôi mắt của em và thấy những giọt nước mưa lấp lánh trong đó. Ánh mắt của em như dừng thời gian lại, và tôi không thể rời mắt khỏi em. Mọi thứ trở nên im lặng, chỉ còn tiếng mưa gõ nhẹ nhàng trên mái hiên.
Chúng tôi đứng cạnh nhau, đối diện nhau. Bàn tay của em đã dúi vào chiếc áo khoát mỏng manh , ướt sũng vì cơn mưa bất chợt kia, với cái bản chất ga lăng của 1 thằng đàn ông. Tôi đã trao cho e chiếc áo khoát trên người của tôi cho em cùng câu nói: em mặt thêm áo của anh đi cho bớt lạnh.
Khi này em có vẻ ngại ngùng không dám nhận. Và luôn miệng thôi...thôi.. em không lạnh lắm đâu ạ.
Em từ chối nhưng hình ảnh trong mắt tôi lại là hình ảnh của 1 cơ thể với những đường cong nuột nà, cùng làng da tựa như tuyết đang liên hồi co giật vì những cơn gió lùa vào cơ thể ấy. Tiếng mưa giữa đêm tạo thành một bản nhạc du dương và nhẹ nhàng bao quanh chúng tôi.
Không cần lời nói đồng ý, tôi vội khoát lên người của em chiếc áo của tôi và mĩm cười ( như thay lời em đừng ngại ).
Khoảnh khắc tôi choàng chiếc áo lên vai em, tôi bỗng có cảm giác thật lạ kì. Cơ thể tôi như nóng bừng cả lên và... Đôi môi của chúng tôi gần nhau hơn, hơi thở va chạm vào nhau tạo nên 1 luồng không khí ấm áp. Bầu không khí tuyệt vời này bắt đầu đánh thức một 1 thứ gì đó trong tôi và em.
Chúng tôi quên mất thời gian, quên cả thế giới xung quanh. Đúng lúc đó, chỉ có chúng tôi hai người, trong không gian riêng tôi và em đã bắt đầu cuộc trò truyện bằng những lời giới thiệu về bản thân như kiểu thời học sinh chúng ta viết vào vở nhật ký.
Chúng tôi nói chuyện say sưa đến mức cơn mưa tạnh khi nào cũng không hay. Và tôi nghĩ cũng đã đến lúc chúng tôi phải nói lời tạm biệt nhau. Sự bẻn lẻn ngại ngùng của em khi cởi chiếc áo trả cho tôi.
Bất chợt chiếc cúc áo em mắc phải vạt áo khoát kia bung ra làm lộ rõ 1 đường chẻ sâu dài với cặp đồi căng mộng trắng hồng hiện ra trước mắt tôi. Sự ngượng ngùng có lẽ dâng lên đỉnh điểm và bản năng đàn ông trong tôi như trỗi dậy mãnh liệt.
Tôi: Nhà em còn xa không?
Em: Dạ ,tầm 15phút a!
Tôi: Trời thì cũng còn chưa tạnh hẳn mà người em và anh thì ướt. Hay là.... ( tôi nhìn thẳng vào ánh mắt của em như thay lời muốn nói)
Em:.... hmmm... hmmmm
Và rồi chuyện gì đến cũng đến.
Cám ơn cơn mưa - cám ơn ông trời !
Tôi nhìn vào đôi mắt của em và thấy những giọt nước mưa lấp lánh trong đó. Ánh mắt của em như dừng thời gian lại, và tôi không thể rời mắt khỏi em. Mọi thứ trở nên im lặng, chỉ còn tiếng mưa gõ nhẹ nhàng trên mái hiên.
Chúng tôi đứng cạnh nhau, đối diện nhau. Bàn tay của em đã dúi vào chiếc áo khoát mỏng manh , ướt sũng vì cơn mưa bất chợt kia, với cái bản chất ga lăng của 1 thằng đàn ông. Tôi đã trao cho e chiếc áo khoát trên người của tôi cho em cùng câu nói: em mặt thêm áo của anh đi cho bớt lạnh.
Khi này em có vẻ ngại ngùng không dám nhận. Và luôn miệng thôi...thôi.. em không lạnh lắm đâu ạ.
Em từ chối nhưng hình ảnh trong mắt tôi lại là hình ảnh của 1 cơ thể với những đường cong nuột nà, cùng làng da tựa như tuyết đang liên hồi co giật vì những cơn gió lùa vào cơ thể ấy. Tiếng mưa giữa đêm tạo thành một bản nhạc du dương và nhẹ nhàng bao quanh chúng tôi.
Không cần lời nói đồng ý, tôi vội khoát lên người của em chiếc áo của tôi và mĩm cười ( như thay lời em đừng ngại ).
Khoảnh khắc tôi choàng chiếc áo lên vai em, tôi bỗng có cảm giác thật lạ kì. Cơ thể tôi như nóng bừng cả lên và... Đôi môi của chúng tôi gần nhau hơn, hơi thở va chạm vào nhau tạo nên 1 luồng không khí ấm áp. Bầu không khí tuyệt vời này bắt đầu đánh thức một 1 thứ gì đó trong tôi và em.
Chúng tôi quên mất thời gian, quên cả thế giới xung quanh. Đúng lúc đó, chỉ có chúng tôi hai người, trong không gian riêng tôi và em đã bắt đầu cuộc trò truyện bằng những lời giới thiệu về bản thân như kiểu thời học sinh chúng ta viết vào vở nhật ký.
Chúng tôi nói chuyện say sưa đến mức cơn mưa tạnh khi nào cũng không hay. Và tôi nghĩ cũng đã đến lúc chúng tôi phải nói lời tạm biệt nhau. Sự bẻn lẻn ngại ngùng của em khi cởi chiếc áo trả cho tôi.
Bất chợt chiếc cúc áo em mắc phải vạt áo khoát kia bung ra làm lộ rõ 1 đường chẻ sâu dài với cặp đồi căng mộng trắng hồng hiện ra trước mắt tôi. Sự ngượng ngùng có lẽ dâng lên đỉnh điểm và bản năng đàn ông trong tôi như trỗi dậy mãnh liệt.
Tôi: Nhà em còn xa không?
Em: Dạ ,tầm 15phút a!
Tôi: Trời thì cũng còn chưa tạnh hẳn mà người em và anh thì ướt. Hay là.... ( tôi nhìn thẳng vào ánh mắt của em như thay lời muốn nói)
Em:.... hmmm... hmmmm
Và rồi chuyện gì đến cũng đến.
Cám ơn cơn mưa - cám ơn ông trời !